Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Lời chia tay dễ nói, phải không?"
"Hãy dừng lại ở đây...Hãy dừng lại ở đây...."
Không phải là câu "Mình chia tay nhé" hay "Chúng mình chia tay đi"
"Hãy dừng lại ở đây" là lời cuối cùng anh nói trong buổi chiều hoang hoải ươm màu vàng chát chúa của nắng, của gió ấy.
Em đã tưởng rằng đó là lời nói nào văng vẳng từ một miền đất xa xôi, chứ không phải từ nơi anh, nơi em đã gửi trọn tình yêu của mình. Để đến giờ phút này, nó vẫn âm vang nỗi niềm đau đáu, có lúc nhói lên như vết thương mang sẹo chẳng lành.
Sao không phũ phàng cất lên hai chữ "chia tay" ? Mà "dừng lại" một cách day dứt, khiến con tim thổn thức bộn bề...?
Nắng vương nhành cây, chiều dài đổ bóng, đón em về trong cái cô đơn, một mình, lạc mất anh...
Khi nói được ra lời chia tay, người ta có hàng trăm ngàn lí do, chỉ cốt là để dời xa. Chỉ là anh mang cho em một khoảng hụt hẫng quá lớn. Em đón nhận, chếnh choáng, tưởng khụy ngã, nhưng bản thân không cho phép, em lại gồng mình đứng lên.
Và như vậy, mình xa nhau...
Em trở về một mình trên con đường chiều loang màu hun hút...
Em bỏ quên những chiều bình yên nắm tay anh trên phố dài...
Em gói ghém những sợi nhớ thả trôi vào dòng nhớ không tên...
Em trở lại một mình với thời gian tự mình làm mình hạnh phúc...
Một mình, sẽ lại một mình...
Biết là sẽ còn nhớ, trong tâm trí, ánh lên anh, hình hài...
Có khi vẫn ngỡ ngàng bóng anh chờ trước cổng, ùa ra như đứa trẻ, nhỏ bé dưới vòng tay rộng rãi, tròn êm.
Hằng đêm vẫn thao thức với những sms mong chờ lời chúc ngủ ngon của anh, để thôi không đi lạc giấc chiêm bao điệp trùng.
Nơi này em qua, chỗ kia em đến, cũng đã có anh, còn từ khi này, có một mình, có khi em sẽ ít khi ghé qua nơi đó nữa.
Rồi đi đâu, làm gì, cũng có bóng hình anh?
Đến bao giờ mới quen với cuộc sống thiếu anh, vì yêu anh, với em là thói quen mất rồi.
Niềm đau theo em từ buổi chiều hôm ấy. Chắc chẳng thể nào quên được...chúng ta không nói chia tay, không nước mắt, không to tiếng, chỉ là, cứ thế lặng lẽ, bước về hai phía ngược đường.
Sẽ có một ngày, em bước đi cũng trên con đường ấy, nắm tay một người khác, không phải là anh. Nhưng những gì của ngày hôm ấy, em sẽ ghi tâm, cho mình. Em không trách anh, chỉ là đến lúc chúng ta phải dời xa nhau, không thể bước tiếp đoạn đường yêu được. Trách móc chỉ làm quá khứ day dứt, nên, em để anh ra đi. Nói mong anh hạnh phúc là thật lòng, nhưng điều mong ấy em chỉ mong thật sự gần chín phần, còn một phần là không muốn vì dù sao, anh cũng đã làm em đau. Vậy nên em xin ích kỉ một chút, cho riêng mình !
No comments:
Post a Comment