Anh mua cho cô chiếc áo có in hình con gấu thật ngộ nghĩnh. Cô đi làm về đã thấy anh giặt và xả comfort phơi ở ngoài dây phơi. Cô thắc mắc không biết áo của ai mà lại treo trước cửa nhà mình. Vào phòng thấy đúng cái mùi nước xả vải ấy. Thì ra là áo của anh mua. Mà ở đây có mình cô, vậy là anh mua cho cô rồi.
Để chắc chắn hơn cô còn chạy sang hỏi mấy đứa phòng bên cạnh. Chiếc áo phơi trước cửa phòng chị là của ai vậy ? Cái Hằng nói : “Của chị chứ của ai. Anh mua cho chị lúc chiều đấy ! Anh ấy còn bảo yêu nhau mấy năm rồi hôm nay mới mua được cái áo cho chị”. Cô mỉm cười thật tươi. Hôm trước mua cho anh chiếc áo cô cũng làm như anh vậy.
Hôm sau đi làm về, bước vào phòng, cô đã nhìn thấy trên móc treo quần áo có một chiếc thắt lưng màu cafe sữa thật đẹp. Cô mỉm cười và nghĩ. “Chắc là anh mua cho mình nhưng … sao thế này nhỉ ?”
Cô ngạc nhiên cầm xuống xem thì thấy thiếu mất cái mặt của chiếc dây rồi. À chắc là anh tháo ra để thay mặt khác. Vì cái mặt của chiếc dây không phù hợp với nó. Anh là vậy. Mua thứ gì về thường sửa lại theo ý của mình, khi nào được thì thôi. Và không bao giờ nói cho cô biết là mua cho cô.
Một tuần trôi qua … chiếc dây thắt lưng vẫn được treo ở vị trí cũ. Cái mặt tháo ra vẫn chưa được lắp vào. Dù biết là của mình cô vẫn hỏi :
- Sao anh không làm lại chiếc dây thắt lưng đi, mà anh mua cho em à ?
- Em đừng có mơ nhá. Không phải cho em đâu. Anh làm cho vợ của sếp anh đấy.
- Vợ của sếp anh ? Sao anh lại mua dây thắt lưng cho vợ của sếp anh ? Trong đầu em chợt nghĩ “Sếp anh đã có vợ đâu nhỉ ?”
Rồi thấy em đang băn khoăn với câu trả lời anh lại nói tiếp :
- “Bảo làm cho vợ sếp mà, sao em hỏi nhiều thế ? Anh nhiều sếp lắm”
Cô không hỏi nữa, bởi biết rằng nếu hỏi thì anh cũng không trả lời. Cô mang cục ấm ức đi làm. Anh không phải mua chiếc thắt lưng cho cô mà là cho vợ sếp. Sếp nào thì cô không biết. Đành rằng là tạo mối quan hệ nhưng sao phải là cách tặng dây thắt lưng cho vợ sếp. Cô thấy có hàng vạn câu hỏi ở đằng sau chiếc thắt lưng ấy. Cô cảm thấy khó chịu nhưng không nói cho anh biết.
Đi làm về cô bật tivi hát thật to. Nhìn thấy chiếc thắt lưng cô lại thấy ấm ức. Anh cũng không nói không giải thích. Chỉ sang phòng cô lấy nước uống và về đi ngủ.
Hai tuần nữa lại trôi qua … chiếc thắt lưng vẫn nằm ở vị trí cũ. Cô thôi không thắc mắc, không ấm ức nữa, chỉ nghĩ rằng chắc anh bận nên chưa làm xong để tặng cho vợ sếp được.
Hôm nay anh gọi điện mời cô đi uống nước. Anh hỏi cô :
- Sao ? Có gì ấm ức thì nói cho anh biết xem nào ?
- Chẳng có gì cả, chỉ là em thấy anh không còn quan tâm em nữa thôi.
- Sao không quan tâm ? Đến cái khẩu trang anh còn mua cho em nữa này. Nói rồi anh lấy trong túi một chiếc khẩu trang thật đẹp ra cho cô.
- Những việc anh làm đều vô nghĩa khi anh mang chiếc thắt lưng tặng cho vợ sếp.
- Tại sao ?
- Em không thích vì nó là một ẩn số. Anh tặng gì không tặng, sao lại phải là chiếc dây thắt lưng ?
Anh cười phá lên và nói :
- Thì ra là vậy. Trời ơi. Chắc tôi phải đưa cô ấy lên làm bà hoàng thì mới vừa lòng đây mà. Thế anh không là sếp , em không là vợ sếp thì ai vào đây làm vợ sếp được nữa đây. Ngốc quá …
Cô nghe trái tim mình hát một bản tình ca.
-st-
No comments:
Post a Comment