Monday, January 6, 2014

Truyện ngắn: Khi nào em chỉ còn 45 cân, anh sẽ lấy em

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn với tựa đề: "Khi nào em chỉ còn 45 cân, anh sẽ lấy em"
"Khi nào em chỉ còn 45 cân, anh sẽ lấy em!" Câu nói với sự khinh miệt được thốt ra, theo đó là một nụ cười đầy ác ý hiện ra trên khuôn mặt hắn.

Bé mập nhìn lại cơ thể 80 cân, tròn quay của mình, nói giọng cầu khẩn: " 45 cân thì khó quá, có thể thực tế hơn một chút được không anh?"

"Nói 45 cân là 45 cân, hơn 1 cân cũng không được!" Nói dứt câu, hắn chẳng thèm ngoái lại, quay lưng đi mất.

Thế là bé mập bắt đầu sống chết lao vào giảm cân. Chẳng còn cách nào hơn cả, ai bảo cô yêu hắn chứ? Vì yêu hắn, bất cứ điều gì làm được cô cũng đã làm, cho dù là tiền bạc, thời gian hay sức lực; Vì yêu hắn, bất cứ cái gì hi sinh được, cô cũng đã hi sinh hết rồi, cho dù là sĩ diện, danh dự hay lòng tự trọng… Đến nước này, cô đã không còn đường để quay đầu nữa rồi, cho nên cô chỉ còn cách kiên trì tiếp tục theo đuổi mục tiêu.
Truyện ngắn: Khi nào em chỉ còn 45 cân, anh sẽ lấy em

Huống hồ lần này không giống những lần trước, chỉ cần cô giảm được xuống 45 cân là cô có thể cưới hắn được rồi. Điều này thực sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với cô! Bé mập làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế này được chứ?

Cô có thể làm vợ hắn, đó là giấc mơ lâu nay của cô! Chỉ cần cô có thể giảm xuống còn 45 cân.

Một khi người con gái đã quyết tâm làm điều gì vì người yêu, thì họ sẽ có một sức mạnh đáng sợ.

Sáng nào bé mập cũng chỉ ăn một quả trứng. Bữa trưa và bữa tối đều chỉ mua hai ngàn cơm ở căng tin. Sau đó lấy thêm một bát canh miễn phí, đổ vào cơm, trộn lên ăn. Cơm nát vữa như vậy cho vào miệng tuy khiến cô thấy buồn nôn, khó mà nuốt nổi, nhưng cô vẫn phải cố nhét vào miệng mà nuốt. Bởi vì cô lúc nào cũng thèm ăn, cô bắt buộc phải ăn những thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn, như vậy mới làm cô phản vị, không muốn ăn thêm gì nữa.

Mỗi lần ăn như vậy xong, cô lại chui vào nhà vê sịnh, nôn mật xanh mật vàng cả tiếng đồng hồ.

Ấy vậy nhưng trong lòng bé mập không hề cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi, ngược lại thấy vui sướng vô cùng. Tốt quá đi chứ, cứ thế này nhất định sẽ giảm được rất nhiều, có thể 45 cân sẽ không còn là giấc mơ của cô nữa…

Thấy mình gầy đi từng ngày, bé mập cảm thấy mình sống tự tin hơn nhiều. Mỗi lần đi qua mặt hắn, thấy sự ngạc nhiên trong mắt hắn, cô cảm thấy rất khoái chí vì thành công của mình. Phải chăng sự thay đổi rõ rệt của mình đã làm anh ấy phải ngạc nhiên?

Cô mơ hồ nghĩ đến cảnh mình mặc áo cưới, tay đeo nhẫn hắn trao, cùng hắn đứng trước mặt mục sư. Được làm vợ hắn, có chết cô cũng cam lòng.

Đúng vậy, có chết cô cũng cam lòng.

Dần dần, bé mập phát hiện thấy chỉ dựa vào nhịn ăn giảm cân đối với cô vẫn chưa thể đủ được, cô phải tập thêm thể dục. Thế là tối nào cô cũng ra sân bóng chạy bộ.

Chạy bộ với cô đúng là việc gian khổ nhất trên đời. Nhấc được thân hình bồ tượng của cô di chuyển còn khó hơn lên trời. Nhớ lại hồi năm thứ nhất, chạy 2000 mét, cô phải dùng hết sức, dở sống dở chết mới lết nổi về đến đích. Mỗi lần cô chạy, từng tảng thịt mỡ trên người lại rung lên, làm cô không thể thở được. Nhưng vì hắn, cô phải học bằng được cách khắc phục khó khăn.

Ngày thứ nhất, cô dùng hết sức bình sinh, cố chạy được 1000 mét, chạy đến lúc không chịu nổi nữa, thở hồng hộc, nôn thốc nôn tháo ra mới thôi.

Ngày thứ hai, bé mập tiếp tục nỗ lực tập luyện, trong đêm tối mịt, bán mạng chạy 1200 mét. Cô cố điều chỉnh hơi thở của mình, chạy những bước dài hơn. Tuy cảm thấy mệt mỏi cùng cực, nhưng cô nhất định phải cố đến cùng, cô không cho phép mình được bỏ cuộc vào lúc này.

Ngày thứ ba, cô vẫn kiên trì tập luyện, nhưng chạy đến vòng thứ ba thì thấy không thể cố nổi nữa. Cô bước từng bước nặng nhọc tiến về phía trước, tiếng thở dốc của kẻ sức cùng lực kiệt phát ra cho thấy rằng cái đích đến kia với cô là quá xa vời, có cố thế nào cũng sẽ chẳng thể đạt đến được.

Ngày thứ tư…

Cứ như vậy, bé mập vẫn kiên trì luyện tập, tuy chẳng thể vượt qua được ba vòng sân, nhưng lượng vận động của cô đã khá hơn trước rất nhiều. Ngày nào cô cũng chạy cho đến khi toàn thân mướt mát mồ hôi, sau đó lại đứng giữa trời gió hong cho khô người.

Thế rồi bé mập trúng gió, bị cảm rất nặng, ho sù sụ cả ngày không thôi.

Cô xin được thuốc cảm của bạn cùng lớp, cũng chính lúc này cô được tin hắn cũng bị cảm.

" Dứt thuốc một ngày rồi, mệt mỏi lắm?" Hắn nói như vậy khi gặp cô.

Cô đưa thuốc của mình cho hắn và nói: "Vẫn phải uống thuốc, hãy giữ gìn sức khỏe, đừng để bị cảm nữa."

Cô biết mình đã tự biến thành người con gái nằm trong tay hắn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì, cô yêu hắn.

Thế nhưng, càng như vậy, hắn càng không thèm nhận tấm chân tình đó. Hắn chỉ coi cô như một công cụ để lợi dụng mà thôi. Nói với cô, giọng của hắn luôn luôn của một kẻ bề trên: "Miễn phí nhắc nhở em với tư cách bạn bè, em hãy bỏ cuộc đi. Em cứ mãi như vậy chẳng có hi vọng gì đâu."

"Tại sao chứ?" Nước mắt ứa lên trong mắt cô, "Em vẫn đang cố gắng mà, lẽ nào anh không nhìn thấy có kết quả sao?"

Hắn nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: "Em cứ như vậy chẳng có kết quả gì đâu. Lại phải miễn phí dạy em một lần nữa nhé. Khi chạy nếu thấy không cố nổi nữa thì thử vung hai tay xem. Như vậy có thể tiếp tục thêm được một lúc đấy… Mà này, khi gần đến đích rồi, em chỉ cần chạy bằng quán tính, sẽ không mệt chút nào đâu."

"Em hiểu rồi! Anh cứ mua sẵn nhẫn cưới đợi em nhé!" Bé mập quay đi không quên quẳng lại cho hắn một câu nói đầy quyết tâm.

Vào một đêm tối đến mức giơ tay không thấy ngón, bé mập lại mò ra sân tập chạy.

Từng đôi, từng đôi tình nhân, hoặc đang ngồi tâm sự với nhau trên khán đài, hoặc đang sóng đôi đi dạo quanh sân bóng.

Bé mập chạy đến nửa vòng thứ hai lại bắt đầu cảm thấy không còn sức nữa, nhưng cô chợt nhớ đến lời nhắc nhở của hắn: "Khi chạy nếu thấy không cố nổi nữa thì thử vung hai tay xem…" Cô vung mạnh hai tay, dùng lực văng cánh tay nâng cơ thể bồ tượng của mình tiến về phía trước. Quả nhiên có hiệu quả. Cô tiếp tục cố gắng sải những bước dài, từng bước từng bước chạy về phía trước. Cô cảm thấy hình như mình tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Trước mặt cô không ngừng hiện lên hình ảnh của hắn, hắn đang tận tình chỉ bảo cô cách chạy sao cho đúng… Nhất định không được có lỗi với anh ấy! Mỗi khi định bỏ cuộc, cô lại tự nói với mình, cố chạy thêm mười mét nữa, nhất định phải cố chạy thêm mười mét nữa… Thậm chí đến chính cô cũng quên mất mình đã chạy được mấy vòng rồi. Cô luôn tưởng tượng rằng hắn đang ở trước mặt, chỉ cần cô chạy về phía trước thì cô sẽ bắt kịp hắn, bắt kịp tình yêu mà cô luôn mơ ước…

Mệt quá, dường như cô đang ngạt thở, bước chân nặng trịch, không thể bước nổi nữa… Nhưng…phải vượt qua được, anh ấy từng nói, chỉ cần vượt qua được sẽ thấy chạy không còn tốn sức nữa. Thế là cô lại không cho phép mình được lười biếng, cô quyết liều mạng…

Giữa màn đêm đen mịt mùng, mà dường như có ánh sáng ở đâu rọi sáng soi đường cho bé mập. Cô bé thấy mình chạy nhẹ hơn rất nhiều, có cảm giác như đang được đi mây về gió. Lẽ nào, cô đã thực sự vượt qua được giới hạn của chính mình rồi sao? Hóa ra cảm giác thật thoải mái, chạy mà chẳng tốn một chút sức lực nào hết, chỉ cần tiến về phía trước, tiến về phía trước…

Bé mập mệt, cảm thấy nên dừng lại rồi, nhưng cô lại không thể dừng lại được. Lúc cô vừa định dừng, thì một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt cô. Nếu lúc này đột ngột dừng lại, sẽ làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của họ. Thế là, cô chỉ có thể tiếp tục chạy. Định dừng, thì lại có một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt, cô lại không thể dừng được. Cho nên cô đành ép mình phải chạy tiếp…

Có rất nhiều, rất nhiều những đôi tình nhân đang đi dạo vòng quanh sân, cô không thể làm ảnh hưởng đến họ.

Lúc bé mập dừng lại được, cơ thể cô rã rời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai chân sưng vù, đau đến phát khóc.

Một lúc sau, bé mập lê bước về phía ký túc, nhưng mọi thứ hiện ra trước mắt cô mờ mờ ảo ảo, ánh đèn nhấp nhoáng khiến cô không thể nhìn thấy đường đi.

Trong bóng tối nhập nhoạng đó, bé mập bước hụt chân, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, rồi không biết chuyện gì nữa.

Một lúc sau có người phát hiện ra bé mập nằm trong rãnh cống bên lề đường. Cô đã bị gãy chân.

Nằm trên giường bệnh, bé mập nhìn cái chân bị treo ngược lên mà lòng nóng như lửa đốt. Cô cảm thấy bao nhiêu cố gắng của mình coi như đã đổ xuống sông xuống biển hết. Cô biết rằng nếu được điều trị chăm sóc chu đáo trong bệnh viện thế này thì thể nào cô cũng phát phì trở lại.

Bé mập vắt óc suy nghĩ, làm sao phải tìm bằng được kế sách giảm cân.

Cô cắn răng chịu đau, gồng mình ngồi dậy.

Y tá xô cửa chạy vào, được một phen hết hồn… hành động ngu ngốc của bé mập ngay lập tức bị ngăn lại.

Nhưng bé mập vẫn còn chiêu khác nữa, cô ngoan cố không chịu ăn miếng cơm nào, cả ngày chỉ ngồi thừ một chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt vô hồn.

Đến lúc này, hắn được mời đến. Ngồi trước mặt bé mập, hắn nói: "Em hãy thôi đi được không? Anh với em không thể nào đến với nhau được. Em đừng làm khó mình nữa, như vậy anh cảm thấy có lỗi. Câu nói đó anh chỉ đùa vui vậy thôi, tưởng là em thấy khó quá sẽ rút lui…"

Bé mập tức giận chen ngang vào câu nói của hắn, hét lên: "Anh nói cái gì? Lời anh nói ra rồi sao có thể nói thôi là thôi được chứ?"

Cô gào lên tuyệt vọng!

Xuất viện, bé mập cả ngày nằm trên giường chẳng chịu động chân động tay. Đến một ngày, cô đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã suy nhược đến mức không còn điều khiển được cơ thể nữa. Có bạn học tốt bụng đem cơm về bón cho cô ăn, nhưng cô đều nôn ra hết. Cô không hề muốn nôn, đó là phản xạ tự nhiên của cơ thể. Tất cả mọi người đều hiểu tình cảnh của cô, không sai, đó là bệnh chán ăn.

Giờ đây, có lẽ không còn ai có thể tiếp tục gọi cô là bé mập được nữa, bởi vì cô đã trở nên cực kỳ nhỏ nhắn, gọn gàng. Mọi người phát hiện ra rằng hóa ra cô cũng là một cô gái rất xinh đẹp, đặc biệt là khi nhìn cô với làn da trắng xanh xao dưới ánh nắng, đôi mắt long lanh kia quả là hút hồn…

Vào thời khắc cô thấy mình xinh đẹp nhất trong cuộc đời, cô nhờ bạn: "Có thể gọi anh ấy đến… đến thăm tớ được không?"

Bạn cô gọi điện mời hắn đến, nhưng hắn lớn tiếng trong điện thoại: "Có bị điên không đấy? Lại còn đến mức tôi phải đến thăm nữa cơ à? Ai cũng biết sinh viên nam không được vào ký túc của sinh viên nữ, các người còn muốn gì nữa hả?..."

Bé mập cuối cùng đã không thể chờ được Bạch mã hoàng tử của cô.

Cô đơn một mình nằm trên giường, lần cuối cùng bé mập tưởng tượng ra cảnh cô mặc váy cưới, tay đeo nhẫn cưới hắn trao, cùng hắn đứng trước mặt linh mục… mắt cô nhắm lại, thiếp đi mãi mãi... Lúc bé mập ra đi, cô nặng đúng 45 cân.
Truyện ngắn sưu tầm

No comments:

Post a Comment