“Hey bé”
Tin nhắn vớ vẩn từ một nick lạ hoắc. Nó chẳng quan tâm, tiếp tục chơi candy.
“Tức điên cả người, mấy chục mạng rồi mà vẫn không qua được level 65”-nó lẩm bẩm.
“Hey hey bé”-lại là từ nick đấy. Nó lại bỏ qua.
“Trời ơi, còn một ô mà hết mịa lượt rồi còn đâu, đen vãi”-vỗ đùi chan chát, nó cay đắng.
“Bé ơi, kiêu quá”-nick lạ không bỏ cuộc. Nó mặc kệ, chán cái kiểu này rồi.
“Lần này mà không qua nữa, thì thề không động vào cái trò candy vớ va vớ vẩn, mất thời gian này nữa, làm tao nghiện mà không cho tao qua”-nó thề độc.
“Kiêu quá, bé ơi”-inbox lần thứ 4.
“Hix, một ô nữa mà còn một mạng thì qua thế đếch nào đtược, mịa cha cái thằng nghĩ ra cái trò này, tao nguyền rủa mày, trái tim thứ 39 của tao rồi, thôi out, mất khách hàng thân thiện là tao rồi đấy nhá”-nó hậm hực.
“Con gái con đứa, đã xấu người còn xấu cả nết, gọi không thưa”-nick lạ có vẻ tức tối.
“thần kinh”-nó bốp chát.
“Cuối cùng thì bé cũng trả lời”
“Bé với lớn cái gì, next”
“Anh làm gì đâu, anh muốn làm quen thôi mà”-tỏ vẻ đau khổ.
“Không quen, tìm đứa nào quen mà làm…….”
“Này, ông anh, không thấy inbox mà cũng dai như đỉa ấy, lớp biểu bì của anh cũng không mỏng nhỉ, không ưa thì out đi, than thở vô ích”-nó bật như tôm.
“Vâng, không phải nói nhiều, tôi out bây giờ đây, nhưng trước khi out, cho bé câu di chúc cái đã, con gái được cái người thôi chưa đủ đâu bé nhá….chào”
“Vâng, chúc anh đi thượng lộ bình an, hạ lộ nằm im, thanh thản”-nó xoáy.
“An Nhi, mở cửa mẹ mang sữa cho con này”- tiếng mẹ nó dịu dàng.
“Chết rồi, vở bài tập đâu rồi…., mẹ chờ con chút, con viết xong dòng này đã”
“Ừ, mẹ vẫn chờ đây….”
Nó tắt máy tính rồi ra mở cửa, mẹ mang cho nó một cốc sữa còn nóng, lúc nào mẹ cũng lo nó bị đói nên ngày nào cũng đến giờ này là mẹ lại mang đồ ăn lên. Đôi khi nó thấy thương mẹ và có lỗi lắm, nhưng tất cả là tại bọn nghĩ ra game thôi, nó chỉ là nạn nhân. Nó hay tự thanh minh với chính mình như thế.
“Học bài xong chưa con, khổ con gái mẹ quá, ngày nào cũng thức khuya làm bài tập”
“Con cũng gần xong rồi, mẹ yêu đừng lo”-nó nũng nịu
“Làm nốt rồi ngủ sớm đi nghe con, không mụn lên đầy mặt đấy…”-mẹ cười hiền.
“Vâng, vâng, mẹ về phòng ngủ sớm đi ạ…”
……..Nựng má mẹ xong, nó đóng cửa, nhảy lên giường lại bật máy lên: “để xem nào, xem cái thằng chết dẫm này trông thế nào mà cũng ha oai với mình, đang yên đang lành gặp phải thằng bệnh”
“Anh Dũng, 92, Tây Hồ, Phương Đông University……..
………..oa oa”-nó mắt chữ A miệng chữ O.
“Đẹp trai quá…..da trắng nữa chứ, chả bù cho mình…”-cái máu dê zai của nó lại nổi lên.
“Mình bị sét đánh rồi…”-nó thở dài.
“Rồng đến nhà tôm, tôm sẽ không tha cho rồng đâu…..haha… J J “-nó cười gian xảo.
“Đi ngủ thôi, mai chiến tiếp”.
……………..
Nó:
Tên đầy đủ: Nguyễn An Nhi
Tuổi: 19
Học vấn: năm nhất-báo truyền hình-hv báo chí và tuyên truyền.
Học cũng được, mỗi tội mê điện tử và mê zai bá đạo trên từng hạt gạo.
…………….
Hắn:
Tên đầy đủ: Trần Anh Dũng
Tuổi: 21
Học vấn: Năm 3- điện tử viễn thông- ĐH Phương Đông.
Thông minh, sát gái, galang phải biết.
…………..
“Bực mình cái con nhỏ, dám bật mình, đã thế lại còn láo nữa chứ, may là hôm nay anh đang vui nên tha cho cô em…..mà mình cũng ngu, tự nhiên đi làm quen cái con đấy làm cái gì chứ, rước bực vào người…”-hắn lẩm bẩm, hậm hực.
“thôi…..nói chuyện với em Ngọc ngà cho em ấy đỡ tủi thân cái đã, mấy ngày rồi….hehe J J”
…….
(Nó và hắn, hai con người xa lạ, nhưng cuộc sống của hai con người ấy liệu có bị đảo lộn vì mạng xã hội này không?...........)
……….
8h30’ tối….
Trời ơi, hôm nay mẹ nấu toàn món ngon thôi, làm mình ăn không ngừng nghỉ nên giờ bụng cứ báo động thế này đây….khó chịu quá đi mất thôi….hỏng, hỏng hẳn…”-nó không thể cưỡng lại với những món ăn mà mẹ nó lịch kịch làm cả chiều để bồi dưỡng cho nó nên hậu quả là nó rên rỉ cả tiếng đồng hồ vì bụng không bé lại được, cứng nhắc, làm nó đứng không nổi, ngồi cũng không yên. Ai bảo mẹ nó chiều nó quá, toàn làm nó phản bội với lời thề thốt thâm niên:
‘béo quá rồi, mình phải giảm ăn thôi”.
Lần nào cũng thế, hình như nó đã thành câu nói cửa miệng hoặc khi mê ngủ rồi thì phải, mỗi lần nhìn lên bàn cân, nó đau đớn lắm. Lúc ấy, nó chỉ mong một ngày nào đó mẹ chán nấu ăn để nó bớt ăn đi thôi.
“Lên face cái xem có gì mới mẻ không nhỉ?....
Kenh14.vn: Angela Phương Trinh-nữ hoàng scandan, đúng là vớ vẩn, chưa gì đã tâng lên mây thế rồi, sao không gọi tao là nữ hoàng ăn uống?..........dislike….
Một bàn tay lạc mất một bàn tay: một like cho bà cụ đáng thương này, đúng là cái trò câu like đáng lên án, đăng tin chả liên quan gì đến tên mình cả, tên thì rõ hay mà cái thẳng ad thì rõ điên. Thấy người ta đáng thương mà lại còn like…….dislike page….>”< ức cả chế, face càng ngày càng loạn…. đây rồi, có trò để chơi rồi, sao lại quên mất anh đập troai tối qua chứ” ……………… “Này….”-nó inbox cho hắn. “…..”-im lặng. “Này chú trẻ…..”-nó lại gửi một tin kèm nhãn dán lè lưỡi khiêu chiến. “…….”-vẫn không có tín hiệu. “Nói người ta xong mà coi như không biết thế hả chú………già”-nó ngân giọng. “….”-có một sự yên tĩnh không hề nhẹ. “gru…gru..”-nó tức tối. “sao hả bé, thấy có lỗi với anh à”-hắn ngạo nghễ. “Ai thấy có lỗi, chẳng qua đang chán hông có gì chơi thôi”-nó tà lưa. “À, ra thế, anh tưởng thấy anh đẹp trai, dễ thương quá nên hối hận vì đã hư đốn với anh..keke”-hắn nói mỉa và không quên gửi tặng nó cái nhãn dán cười không ngậm được miệng. “bye”-nó bực bội. Hắn nói đúng tim đen của nó quá, đúng là vì hắn đẹp trai nên nó hạ mình gợi chuyện cũ thôi, chứ như đứa khác nó chả chặn luôn nick rồi ấy, hoặc phải gửi cho vài bài luận cho hắn chết trên ngôn từ của nó luôn. “Cái thằng chết dẫm, không chịu nhường mình lại còn cao giọng thêm nữa chứ” “Thôi bé, lại nóng rồi, anh nói đùa thôi, mình làm quen nhau nhé” “Từ hôm qua tới giờ quen rồi nên không cần làm gì thêm, nhưng tui có điều kiện: Thứ nhất: tui tên An Nhi, không phải bé, anh không nhìn thấy tên fb hay sao mà cứ gọi tui là bé hoài thế? Thứ 2: thấy tui nhường thì đừng có lấn tới, tui không thích bị ghẹo Thứ 3: anh tắm trắng ở đâu vậy?”-nó ra vẻ Riêng cái câu thứ 3, nói thật là chả liên quan gì đến cái gọi là điều kiện. ^^ “Anh đồng ý, nhưng anh cũng có điều kiện: bé không được xưng tui, bé ít tuổi hơn anh những 2 tuổi đó, phải nhưng bằng tên hoặc là em. Còn anh không có tắm trắng ở đâu hết, anh sinh ra đã có làn da tuyết hờn như thế rồi……. J hihi” Đúng là cái đồ tự sướng, tưởng muốn thành Ngọc Trinh phiên bản 2 nên đi tắm trắng chứ: “anh vẫn gọi tui là bé” “lại…….tui nữa rồi……..em bé” “stop…..bực mình rồi đấy >
“thôi, anh xin lỗi em, được chưa đồ khó tính”
“ờ, tạm được”
“Nhi học trường gì, năm mấy rồi”
“biết rồi còn hỏi…đọc hết thông tin, biết cũng quê, biết hơn tuổi người ta rồi mà còn giả vờ…:P”
“thì cũng phải có chuyện để hỏi chứ…..hihi…em học bài chưa mà lên chát chít thế này?”
“em chuẩn bị học..bụng đang khó chịu nên chưa tập trung được”
“em sao thế….”
“em chỉ hơi chướng bụng xíu thôi”
“haha….ăn tham quá hả”
“ừ đấy….thì sao nào?”
“lại nữa rồi, con gái mà sao nóng nẩy thế, phải dịu dàng chứ”
“kệ tui…”
“ lại nữa “
“kệ em”
“ anh trêu tí cũng không được, em lấy dầu xoa bụng đi, một chút là khỏi thôi”
“vâng, em biết rồi”
“mai em có đi học không? Trường em gần trường anh đấy, anh đi Nguyễn Phong Sắc kéo dài”
“mai em có, em học hẳn 6 tiết, mệt chết mất thôi”
“thế hả, em đi học bằng gì”
“em đi xe bus thôi, em chưa được mua xe, tại mẹ em cứ lo ý”
“cũng phải thôi mà, giờ cao điểm đường hay bị tắc mà dễ tai nạn lắm, anh đi xe mấy năm rồi mà cũng mấy lần bị tông nè, hay mai anh qua đưa em đi học, cũng tiện đường anh mà”
“thôi, em cám ơn, em đi xe bus cũng được rồi, có khó khăn gì đâu, mất công anh ra”-đểu thế, chưa gì đã gạ gẫm rồi.
“không sao mà, sáng em mà đi xe bus thì đông lắm, chật chội nữa chứ”
“em quen rồi, ngày nào em chả đi chứ, anh không phải lo đâu….mà em học bài đây, anh cũng học đi”
“ừ em, tí mình nói chuyện sau vậy”-con bé này cứng đây, chả giống em Lan, em Quỳnh tí nào, anh mời cái đi luôn.
“em học rồi ngủ luôn mà, giờ em tắt máy đây, g9 anh sớm chút nha, mai gặp lại”-nó từ chối khéo.
“ hix, thế thôi vậy”
“biết ngay mà, con trai qua mạng thèng nào cũng có cái bài giống nhau, ứ tin nổi, thôi đi chinh phục em candy 65 đã, cứ nhìn là bực bội, quyết tâm qua được màn này rồi đi ngủ”-nó ngao ngán.
………………
An Nhi completed level 65 in Candy Crush Saga…….một phút trước………
“Ái chà, chơi candy còn bảo học bài, giải nai quá cô em ạ, đúng là con gái qua mạng, không thể phản ánh được hết bản chất thực sự….”-hắn cười đắc ý như vừa phát hiện ra một chân lý…
“không học bài hả bé?”
Đang sướng vì qua được level 65, thật không uổng gần 50 mạng, nó liền inbox:
“sướng quá, em qua được level 65 rùi nhé”
“ô, anh tưởng em học bài, hẹn mai nõi chuyện với anh mà”
“chết cha…”-nó bị hớ trước câu nói của hắn.
“hihi…em đang nghỉ giải lao chút ý mà”-nó ngượng ngùng.
“anh biết rồi nha, lười học nha, thế là không ngoan đâu”
“em có học mà, em đi học đây, không thèm nói chuyện với anh nữa”-nó giận dỗi.
“ừ, em học đi, không giận anh nhá”
“có giận”
“ơ, anh làm gì đâu”
“tại anh cứ nói móc em ý”
“dễ thương thật, thui học bài đi”
“vâng… J “
Hắn vui vui và nó cũng vui vui, cũng phải thôi mà.
…………
11h30…
“em học xong chưa?”
“e học xong được khoảng 10 phút rồi, sao anh chưa ngủ?
“anh đợi em”
“é, sao đợi em, em có ngủ cũng anh đâu…hehe “
“hóa ra, bé cũng đợi anh nên học xong không đi ngủ luôn mà chờ tin nhắn của anh hả…..keke”-hắn gian gian.
“đâu đâu…ai đợi anh chứ”
“đúng rồi, không phải chối…”
“đi ngủ, nói nữa lại bực mình..vi phạm điều kiện thứ 2”
“thui, thui, không trêu em nữa, anh vừa học vừa đợi em để nói nốt câu chuyện mà”
“anh muốn nói gì”
“cho anh số điện thoại đi bé”
“anh lấy làm gì”
“đê liên lạc với em chứ sao”
“em với anh cứ inbox thế này là được mà, em ngủ đây, g9 anh lần 2”
“ L buồn quá, thôi em ngủ đi vậy”
Cái con nhỏ kiêu ngạo này, ghê gớm thế, khó khăn với nó đây, rồi anh sẽ bắt được em thôi bé ạ. Nhưng cũng hay, có thêm thử thách cho mình, dễ quá, mất vui.
…………….
Những ngày tháng sau đó, hắn và nó vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua facebook, hắn gạ gẫm xin số nó nhiều lần nhưng nó vẫn không cho, không phải nó sợ anh phiền nó mà nó sợ chạm vào vết thương cũ chưa lành mà một người từng gây ra cho nó cách đây một năm trước. Khi đó nó còn học lớp 12, thơ ngây và khờ dại với mối tình đầu cũng qua mạng xã hội này, tình yêu đầu thật đẹp nhưng cũng thật đau, đau lâu và có lẽ sẽ còn đau mãi. Vì người đó mà nó đã mất hết niềm tin với thứ gọi là tình yêu, vì người đó mà suy nghĩ của nó về con trai bây giờ chỉ là “quý nhau vì đồng tiền, yêu nhau vì thể xác”. Ngày hôm ấy, may mà nó vẫn tỉnh táo để dành tặng người con trai đó một cái tát và kịp chạy đi, nếu không chỉ thêm vài phút bị hít hà cái mùi thuốc nửa tỉnh nửa mê ấy thì có lẽ cả đời này nó có tắm bao nhiêu cũng không gột rửa được cái thứ dơ bẩn mà người đó mang đến cho nó. Bắt đầu từ mạng ảo và kết thúc bằng cuộc gặp gỡ đầu tiên, ai cũng cho là nó ngu ngốc nhưng trách sao được cái thứ tình cảm con người, chẳng tự nhiên sinh ra và cũng chẳng tự nhiên mất đi, nó là điều kỳ diệu mà tạo hóa dành tặng cho con người và vạn vật trên trái đất này. Mỗi lần nghĩ đến, nó thấy lòng mình tổn thương và sợ hãi, thỉnh thoảng trong giấc mơ nó vẫn gặp lại cái cảnh ấy, nửa đêm tỉnh giấc ôm lấy thân thể mà nó rùng mình.
Hắn hẹn gặp nó ở quán café, nó đồng ý rồi lại cho hắn léo cây, hắn bực lắm nhưng nói chuyện vài câu, nó tíu tít xin lỗi biện hộ, hắn lại quên luôn, hắn thích cái kiểu đáng yêu vờ trẻ con của nó, nó không nũng nịu như mấy đứa con gái hắn đã qua. Mới đầu hắn xây dựng một kế hoạch để chinh phục nó nhưng giờ thì có lẽ kế hoạch đó trở nên không cần thiết nữa, bởi vì trong hắn có cảm giác kì kì sao ấy, không nỡ làm nó tổn thương vì thấy nó nhỏ bé, muốn che chở cho nó vô điều kiện nhưng nó thì khó quá, chả chịu mở lòng, quen nhau cũng được mấy tháng rồi mà không cho số điện thoại. Ngày con gái, muốn tặng nó hoa hồng mà cũng chẳng chịu gặp, toàn để hắn chờ rồi buồn tiu nghỉu đi về vì bị leo cây, hay muốn chở nó đi học vì hắn xót cảnh chen lấn xô đẩy khi nó đi xe bus nhưng nó chả chịu, chắc nó sợ phiền hắn hoặc sợ bố mẹ chăng? Hắn vì nó mà bỏ lơ tất cả các mối quan hệ của hắn với mấy em hot girl ở trường, để các em ấy suốt ngày đăng status đau khổ cho cái gọi là không rõ ràng mà hắn gây ra, hay để mấy em ấy trang điểm xong thì cho leo cây luôn để ở nhà nói chuyện với nó. Nó làm hắn trở nên xấu xa trong mắt mấy cô nàng chảnh chọe, thực ra nói chuyện với nó chẳng có gì đặc biệt, toàn mấy câu chuyện vớ vẩn nó gặp ở lớp, ở đường hay trên xe bus thôi nhưng hắn thích nghe, đấy là điều đặc biệt rồi.
……………
Trời Hà Nội trở lạnh, cơn gió đầu đông khiến ai cũng phải rùng mình khi bước ra ngoài, hắn vi vu trên khắp con phố vào ngày cuối tuần, hắn thấy cô đơn……Chọn cho mình một chỗ phong thủy hữu tình trong quán trà, hắn nhâm nhi ly Long Nhãn trà, vê vê ly trà trong long bàn tay cho ấm, hắn ước gì được ngồi cùng nó ở đây. Hắn thay đổi khá nhiều sở thích đến tính cách kể từ ngày thân thiết với nó...
“chú ơi, con lại sang quấy rối chú đây”-nó nói từ xa.
“An Nhi hả, sao không tha cho chú thế, chị định làm chú đóng cửa à?”-chủ quán cười tươi trêu nó.
“cháu sang làm thêm cho chú, chú đỡ mất tiền thuê người chứ sao?...hihi J “
“gớm, chị không ăn hết đồ pha trà của tôi là tôi mừng lắm rồi”
“chú này….ai lại thế….mất mặt cháu quá”
“thôi nhanh vào giúp chị Thu đi, cuối tuần mà trời lạnh nên đông khách”
“vâng…tuân lệnh….”-nó láu cá chào chú rồi chạy tót vào trong.
“đừng làm vỡ ly của chú nghe con”
“vâng ạ..”-nó nói vọng ra.
…………
“chị Thu ơi, em đến vơi chị đây”
“úi úi, sít nữa là vỡ nhá, đi đứng cẩn thận chứ con bé này”
May mà nó phanh kịp chứ không là bay cả khay trà trên tay Thu đi rồi.
“vào pha cho chị thêm ly Long Nhãn trà, khách ở bàn 20 trên lầu đang đợi nhé”
“vâng ạ”
“à, mang lên cho khách luôn giùm chị”
“tuân lệnh chị yêu”
Nó làm việc với cảm giác rất bay bay, vừa làm vừa hát nữa chứ, chả câu nào với câu nào ra bài cả, đang quan họ Bắc Ninh nhảy tót sang Đường cong của Thu Minh, cứ gọi là như Tiếu ngạo giang hồ vậy, đúng là thảm họa âm nhạc.
“thưa anh, đây là trà của anh ạ”
“cám ơn”-hắn đang bâng khuâng nhìn ra ngoài của sổ nên chẳng quay lại….
“chúc anh buổi sáng tốt lành”
……….
“An Nhi ơi, xuống giúp chị”- Chị Thu đứng ở cầu thang gọi nó.
Hắn quay phắt người lại, hai người nhìn nhau không chớp mắt, có phải là duyên không khi không hẹn mà lại gặp được nhau, cảm xúc của hai người dường như rất lẫn lộn, khó tả.
“An Nhi, sao em lại ở đây?”
“sao anh lại ở đây?”
“không biết làm gì ngày cuối tuần nên anh ra đây ngồi thôi, còn em”
“em rảnh nên hay phụ chú pha trà với bê đồ”
“thật trùng hợp, không uổng công anh lang thang cả sáng…hihi…em bên ngoài nhìn dễ thương hơn trong ảnh đó”
“thui, em xuống đây, chị em gọi”-nó ngượng đỏ cả mặt.
“à này An Nhi, tí nữa nói chuyện với anh chút nha”
“biết thế ạ”-nó lung túng rồi đi nhanh.
Nhìn theo cái chân ngắn tũn mà bước rõ nhanh của nó mà khiến hắn bật cười, nó đáng yêu quá.
………….
11h trưa,
“anh không định về sao?”
“em cũng chưa về đó thôi”
“em đang làm việc mà”
“anh cũng đang uống trà mà”
“uống tới ly thứ sáu rồi mà vẫn uống được sao, thận anh tốt thật J “-nó ghẹo hắn.
“chân em ngắn thế kia mà chạy đi chạy lại không mỏi, khỏe thật”-hắn không vừa.
“thôi, không thèm nói chuyện”-nó lườm anh.
“anh xin lỗi, suốt ngày giận anh thế”-anh cầm tay nó.
Nó bối rối, rút tay ra khỏi tay anh: “anh đừng thế, chú nhìn thấy lại không hay, em xuống làm tiếp đây”
“anh rất nhớ em”
Hắn nói khi nó đi được vài bước, nhỏ thôi nhưng đủ để nó nghe thấy, tim nó đập loạn xạ, nó không dám quay đầu lại, sợ anh đọc được cảm xúc của nó.
……………..
Sau ngày hôm ấy, nó và hắn vẫn nói chuyện với nhau, hắn tình cảm hơn và thể hiện với nó nhiều hơn còn nó thì ngược lại, khép kín hơn và ít nói hơn ngày trước, hắn thấy lạ và gạ hỏi nó nhiều lần nhưng nó chỉ bảo “em bình thường mà, anh mới lạ ấy”. Hắn cũng chẳng biết hắn lạ ở điểm nào nữa, chỉ là hắn thấy cảm xúc rất lạ và càng ngày càng rõ giữa nó và hắn thôi. Hắn thường xuyên đi uống trà và lại còn phụ giúp pha chế và bê đồ cùng nó nữa, quả là galang thiệt, có khi nó sang là đã thấy hắn ở đó rồi. Chị Thu rất quý hắn, cứ khen hắn với nó hoài, lại còn ghép đôi nữa chứ, hắn thì vui lắm, còn nó thì chối luôn, đôi lần nó còn dỗi chị Thu vì cứ trêu nó. Hắn thấy buồn vì hắn nghĩ nó không thích hắn thật.
Ngày noel, hắn xin phép chú chủ quán và nhờ mọi người làm một bất ngờ tặng nó, cả quán trà ngập tràn ánh nến và hoa hồng, khi nó sang, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với quan trà của chú mình nữa, nó tưởng ai đặt cả quán này để cầu hôn cơ nhưng nó đâu biết được rằng nhân vật chính lại là nó. Chỉ khi hắn bước từ trên cầu thang xuống, trên tay là bó hoa hồng còn tươi và bài cám ơn cuộc đời cất lên thì lúc nó nó mới hiểu. Nó bất ngờ lắm, mắt mở to và tay run cầm cập.
“An Nhi, em đồng ý làm bạn gái anh nhé”-hắn cầm tay nó.
Miệng nó lắp bắp:” chuyện….chuyện…chuyện này là sao vậy?”
“anh thích em, An Nhi à, em làm anh trở nên ngốc nghếch trước em, anh thấy anh không còn là anh của ngày trước nữa, hãy cho anh một cơ hội được không?”
“em xin lỗi nhưng…em chưa từng nghĩ về chuyện này, em không thể”-nó khóc và chạy đi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Chỉ có hắn là đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng nó, bó hoa trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, lòng người cũng vỡ vụn theo.
………….
Những ngày sau đó hắn không còn đến quán trà nữa, nó vẫn sang giúp chú phụ quán nhưng mặt nó khong còn tươi vui như trước, nó làm việc mà đầu óc cứ để đi đâu vậy, quên hết cái này đến cái khác…….nó tìm hình bóng quen thuộc nhưng vô vọng. Vì nó không có số hắn, facebook không thấy sáng, nhà hắn nó không biết. Nó nuối tiếc một cái gì đó mà chính nó cũng đang trốn tránh câu trả lời.
Hai tháng là khoảng thời gian hắn mất tích, nó thấy buồn, cô đơn và nó nhớ hắn, nó mạnh dạn inbox cho hắn: “anh à, em muốn gặp anh, chủ nhật này, 7h tối Mộc trà anh nhé”.Từ tối hôm thứ hai nó gửi, nó vẫn vào facebook thường xuyên xem hắn có đọc không nhưng chẳng thấy dấu hiệu hắn đã đọc, nhưng niềm hi vọng vẫn len lỏi trong nó.
……………….
Cuối tuần, nó mặc một chiếc váy len màu hồng, khoác thêm áo khoác dài nó đi sang quán, ngồi ở bàn mà hắn đã ngồi mà hôm đầu tiên nó và hắn gặp nhau, nó đến rất sớm, chú đi vắng chỉ có mỗi chị Thu trông quán.
7h30, hắn chưa đến, nó đợi…
8h30, hắn chưa đến, nó đợi…
9h30, hắn chưa đến, nó hi vọng…
10h30, nó thất vọng vì hắn không đến…
Nó bước ra khỏi quán và có ý định đi lang thang một chút rồi về nhà. Đi trên phố, thấy những cặp tình nhân tay trong tay mà nó chạnh lòng, nó thấy rõ nỗi trống trải trong lòng nó ngay lúc này, nó nghĩ nhiều về hắn, đâu đâu nó cũng thấy hình bóng của hắn, gương mặt của hắn.
…………..
“anh à……..”-bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi phía trước nó, thật tình cờ.
Người con trai đó khựng chân lại……..nó vẫn đứng đó
“sao anh không đọc tin nhắn em gửi, sao anh không đến, sao anh trốn em, sao anh lại làm em….nhớ…anh?”
Người con trai đó vẫn không quay lại.
“anh trả lời em đi, tại sao em thấy buồn chứ, sao trái tim em cô đơn thế này?”- nó bắt đầu khóc, ai đi qua cũng nhìn nó như một con ngốc.
Người con trai đó vẫn không quay lại.
“hãy trả lời em đi, có phải em yêu anh rồi không?”
Hắn quay người, đi nhanh về phía nó, hắn nhìn nó và ôm chặt nó vào lòng:
“em đợi câu này hai tháng nay rồi, chị Thu đã kể hết chuyện cho anh nghe và anh hiểu tại sao hôm ấy em lại phản ứng như vậy, anh im lặng, anh biến mất vì anh không thể giải thích với em, anh muốn để em cảm nhận nhưng anh từng cảm nhận về tình cảm mình dành cho em vậy, anh nhớ em nhiều lắm An Nhi à, anh yêu em”
“anh ác lắm..huhu..huhu”-nó nấc lên thành tiếng.
“em nín đi, anh ở đây rồi mà….”
“em ghét anh…..”
“ô cái cô này, yêu rồi là không được ghét…”
“nhưng….”-nó chu mỏ.
“cấm cãi, cãi là thanh minh, thanh minh là thú tội”
Anh hôn nó, nụ hôn ngọt ngào...
Hết
No comments:
Post a Comment